Friday, November 30, 2007

Thư gởi cho anh

Vậy là đã mười ba ngày kể từ ngày anh bị bắt và đúng mười lăm ngày kể từ ngày anh gọi cho H lần cuối. H tiếc là đã lỡ xoá mất lời nhắn của anh gởi cho con trong máy, nếu còn mấy mẹ con nghe lại cũng đỡ nhớ bố. Bây giờ nhớ lại H mới thấy mình vô tình, hồi đó anh hay gọi H lên để nghe chương trình Diễn Đàn Bạn Trẻ của đài RFA, nghe xong bao giờ anh cũng nói - Mình phải về chứ H, về để cho những người trẻ đó không thấy họ cô đơn. Anh ngưỡng phục luật sư Lê Thị Công Nhân, luật sư Đài, bây giờ anh chị ấy đã nhận được lời nhắn của anh và các bạn anh rồi.


Một điều anh không biết là sau ngày nhận tin anh bị bắt, bạn bè anh, cộng đồng người Việt khắp nơi đã vận động ráo riết với văn phòng các dân biểu, nghị sĩ ở Hoa Kỳ. Cô Jamie của văn phòng dân biểu Dan Lungren cho H biết là có nhiều cú phone cũng như điện thư gởi vào văn phòng. Cô nói cô biết cộng đồng người Việt là một cộng đồng mạnh và họ hỗ trợ mạnh mẽ vấn đề của anh. Chắc họ cũng ngạc nhiên không biết tại sao người Việt mình lại gắn bó với nhau như vậy.Tối qua H đi gặp ông dân biểu Dan Lungren cùng với anh Dũng, cộng sự của ông có lẽ vì là phụ nữ, họ nhìn H ái ngại thương cảm. Họ đâu biết nếu cộng sản cũng có cái trống tam toà, thì H cũng bắt chước bà thủ khoa Bùi Hữu Nghĩa vượt thuyền về đánh trống mà kêu oan cho chồng. H nhớ hoài hai câu thơ ông khóc vợ khi bà mất vì bạo bịnh:

Đất không phải chồng, sao nỡ thịt xương hoà với đất
Trời không chết vợ, đặng coi gan ruột thử coi trời!

Thursday, November 29, 2007

Thay một lời cám ơn

Làm sao để nói hết lòng biết ơn của mình đến những người bạn rất thân và không thân, đã gặp hoặc chưa từng. Tôi đọc những chia xẻ tâm tình, những an ủi khích lệ, đọc tên những người đã ký vào thỉnh nguyện thư, và đọc thấy những địa chỉ ở Sài Gòn, Hà Nội, Biên Hoà, Vinh, có người còn ghi rõ số nhà, tên đường, thành phố. Bạn ơi! những âu lo những khích lệ đã giúp tôi đứng vững trước sóng gió. Xin được bày tỏ lòng mình bằng hai câu thơ thay cho một lời cám ơn:

Bạn bè đây như lửa ấm hoàng hôn
Nối ngày nắng với đêm dài quạnh quẽ

MH

Wednesday, November 28, 2007

Thư gửi cho anh

Hôm qua H về nhà trời đã tối, nhà đối diện đã giăng những dây đèn Noel. Vậy là giáng sinh này anh không có nhà với mẹ con H. Nằm ở trại giam nào, đêm đêm anh có lo lắng cho mẹ con H không? Lúc ở nhà, anh biết tánh H yếu đuối mà cứ bắt H phải tập cứng rắn. Bây giờ không có anh ở đây, không ai bắt H cũng cứ phải tự nhủ thầm: phải vững vàng, phải vững vàng để còn lo cho con.


H nhận được cú phone của người bạn lúc một giờ rưỡi sáng báo tin chính quyền VN đã nhận là có bắt giữ anh. Mừng muốn khóc, H thầm tạ ơn trời phật, và cứ vậy thức cho tới sáng. Vậy là đã 3 đêm không ngủ sao mà không thấy mệt chút nào. H nhìn tấm hình anh mặc áo tù và nhớ đến ước mơ của anh ước mơ được làm hiệu trưởng trường trung học ở Rạch Giá. Bất chợt thấy thương anh và các chiến hữu của anh vô cùng.


Monday, November 26, 2007

Thư kêu gọi hỗ trợ

Kính gởi các cơ quan chính quyền các cấp
Kính gởi các hội đoàn, đoàn thể người Việt quốc gia ở Hoa kỳ và khắp nơi trên thế giới
Kính gởi các cơ quan truyền thông báo chí trong và ngoài nước


Tôi tên là Mai Hương là vợ của tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân. Cuối tuần qua gia đình tôi, tôi cùng hai con vô cùng bàng hoàng khi nhận được tin là chồng tôi đã bị chính quyền cộng sản bắt giam tại Sài Gòn cùng với năm người khác vào thứ bảy ngày 17 tháng 11. Cho đến hôm nay nhiều ngày đã trôi qua, chính quyền Việt Nam vẫn nhất định không chịu xác nhận là có bắt giữ chồng tôi.

Là một người vợ như bao nhiêu phụ nữ bình thường khác, tôi rất hoảng sợ đau xót khi nhận được hung tin này. Giờ này chồng tôi ở đâu? ở trại giam nào? anh có bị hành hung đánh đập hay không? sức khoẻ anh ra sao? Các con tôi còn nhỏ dại chỉ biết khóc thương bố và hỏi mẹ bố như thế nào, đang ở đâu? bố có còn về nhà được hay không?

Chồng tôi là một người chồng, người cha gương mẫu trong trách nhiệm đối với gia đình con cái. Bên cạnh đó, cũng như bao nhiêu người Việt Nam khác anh là một người luôn nặng lòng đối với đất nước. Suốt bao nhiêu năm dài anh hoạt động góp phần vào công cuộc đấu tranh để đòi tự do dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Tôi kính trọng, thương quí anh và luôn là người bạn đồng hành hổ trợ cho chí hướng và lý tưởng của chồng tôi.

Trong giờ phút này, tôi và các con hết sức hoang mang lo lắng cho sự an nguy của chồng tôi. Tôi viết thư này bằng hết tất cả tấm lòng của người vợ cùng hai con nhỏ kính mong quí vị, các hội đoàn đoàn thể quốc gia khắp nơi trên thế giới tiếp tay giúp đỡ, gởi thỉnh nguyện thư đến các dân biểu và chính phủ Hoa Kỳ để họ giúp tìm kiếm và giải cứu cho chồng tôi được sớm trở về với gia đình. Mỗi sự hỗ trợ của quí vị là một cái phao giúp cho chồng tôi sớm thoát ra khỏi tình trạng hiểm nghèo. Xin chân thành tri ân quí vị.

Kính thư,

Ngô Mai Hương
Elk Grove (Sacramento), California



Tôi nhận được lá thư của mình đã được chuyển dịch sang Anh ngữ từ những người bạn trẻ chưa hề quen. Cám ơn những ân tình những tấm lòng của các bạn không những riêng đối với anh Quân mà còn muốn đem chia xẻ đến những người bạn trẻ khác trong cộng đồng. Một lần nữa xin chân thành cám ơn các bạn.
MH

Letter of Appeal

To various government agencies;
Nationalist Vietnamese organizations in the U.S. and through out the world;
and media outlets inside of Vietnam and abroad:


I am Mai-Huong, wife of Dr. Nguyen Quoc Quan. Last weekend, my family, myself and my two children were shocked to hear the news that my husband, along with five others, had been arrested in Saigon by the Vietnamese government on Saturday, November 17. Many days have passed, yet, to date, the Vietnamese government has failed to acknowledge my husband’s arrest.

As an ordinary wife, like any other woman, I am both hurt and terrified to receive such news. Where is my husband at this moment? Is he tortured or beaten? How is his health? My young children can only cry for their father, asking me how is he? Where is he? Will he come home again?

My husband is a model husband and father in the family. In addition, like many other Vietnamese, his heart carries a deep love for his country. Through many long years, he has actively contributed in the movement to promote freedom, democracy, and human rights for Vietnam. I love and respect him, and will continue to be his companion and supporter in his idealistic journey.

At this moment, my children and I are extremely concerned about my husband’s well being. I write this letter with the heart of an ordinary wife and two young children, asking you all, along with the many Vietnamese organizations through out the world, to help by sending petitions to the U.S. government and elected officials, urging them to fight for the release of my husband that he may return to our family. Each of your assistance is a lifeline helping my husband to soon get through these perilous times.

Yours gratefully,

Ngo Mai-Huong
Elk Grove (Sacramento), California