Friday, November 30, 2007

Thư gởi cho anh

Vậy là đã mười ba ngày kể từ ngày anh bị bắt và đúng mười lăm ngày kể từ ngày anh gọi cho H lần cuối. H tiếc là đã lỡ xoá mất lời nhắn của anh gởi cho con trong máy, nếu còn mấy mẹ con nghe lại cũng đỡ nhớ bố. Bây giờ nhớ lại H mới thấy mình vô tình, hồi đó anh hay gọi H lên để nghe chương trình Diễn Đàn Bạn Trẻ của đài RFA, nghe xong bao giờ anh cũng nói - Mình phải về chứ H, về để cho những người trẻ đó không thấy họ cô đơn. Anh ngưỡng phục luật sư Lê Thị Công Nhân, luật sư Đài, bây giờ anh chị ấy đã nhận được lời nhắn của anh và các bạn anh rồi.


Một điều anh không biết là sau ngày nhận tin anh bị bắt, bạn bè anh, cộng đồng người Việt khắp nơi đã vận động ráo riết với văn phòng các dân biểu, nghị sĩ ở Hoa Kỳ. Cô Jamie của văn phòng dân biểu Dan Lungren cho H biết là có nhiều cú phone cũng như điện thư gởi vào văn phòng. Cô nói cô biết cộng đồng người Việt là một cộng đồng mạnh và họ hỗ trợ mạnh mẽ vấn đề của anh. Chắc họ cũng ngạc nhiên không biết tại sao người Việt mình lại gắn bó với nhau như vậy.Tối qua H đi gặp ông dân biểu Dan Lungren cùng với anh Dũng, cộng sự của ông có lẽ vì là phụ nữ, họ nhìn H ái ngại thương cảm. Họ đâu biết nếu cộng sản cũng có cái trống tam toà, thì H cũng bắt chước bà thủ khoa Bùi Hữu Nghĩa vượt thuyền về đánh trống mà kêu oan cho chồng. H nhớ hoài hai câu thơ ông khóc vợ khi bà mất vì bạo bịnh:

Đất không phải chồng, sao nỡ thịt xương hoà với đất
Trời không chết vợ, đặng coi gan ruột thử coi trời!

1 comment:

Anonymous said...

Hương mến,

Tối hôm ấy tôi gọi điện thọai cho Hương hai lần mà không đựơc. Lần thứ ba thì tôi tự hỏi nếu gặp Hương tôi biết nói gì trong giây phút này, khi nỗi bàng hoàng sửng sốt vì hoang mang lo lắng của Hương còn to lớn hơn cả tôi. Bây giờ thì mọi sự đã rõ ràng. Nó đơn giản và bi tráng như cái đơn giản và bi tráng của những người đi trước Quân, phảng phất cái hào hùng và bi thảm của người dân Việt.

Lúc này đây, ở một nơi nào trên mảnh đất quê hương, Quân đang ngồi trong bóng tối của lao tù cộng sản. Bổn phận của môĩ chúng ta và tất cả chúng ta, như môĩ giọt nước, như mỗi con suối, như mỗi giòng sông, chúng ta sẽ hoà nhập thành cơn triều giâng của thời đại mới, đấu tranh cho ngày Quân trở về trong ánh sáng của tự do. Cái ngày ấy ắt cũng không xa. Và khi những giọt nước, những con suối, những giòng sông của những người như Quân, những người ở nơi đây, nơi kia, trong căn nhà nhỏ, đã can đảm đứng lên vì không muốn tiếp tục ngồi chờ, thì cái ngày đất nước chúng ta hít thở không khí của tự do ắt cũng không còn xa nữa.

Vững lòng tin Hương nhé !

T.L (Chicago 11/29/2007)