Wednesday, December 26, 2007

Thư gởi những người bạn trẻ Việt Tân

Chị đã nhận hoa, card, những an ủi và tấm lòng của các bạn. Cách đây nhiều năm, nỗi ưu tư lớn nhất của phần đông người Việt Nam là khi thế hệ mình già đi, không còn ai nối tiếp để trả cho mình món nợ mình đã mang đối với những người đã khuất, đối với mảnh đất đã cưu mang mình. Thế hệ trẻ sẽ chẵng biết gì về Việt Nam, sẽ chẳng quan tâm gì đến một đất nước cách xa mình đến nửa vòng trái đất.

Và các bạn đã là một ngạc nhiên, là niềm hãnh diện mỗi lần anh Quân nhắc đến. Các bạn xuất hiện như những người trẻ đầy lý tưởng, không mang một món nợ nào đối với quá khứ, nhưng mang trong mình một trái tim với thật nhiều hoài bão và ước mơ. Là một thầy giáo, anh Quân thường hay nói với chị: H có thấy trong lịch sử Việt Nam bất cứ thời đại nào, những ai dù thành danh hay không, cuối cùng họ đều trở về làng quê làm một thầy đồ chỉ mong đào tạo một thế hệ tương lai, trong đó có ông thầy đồ nổi tiếng thế giới - Chu Văn An - dâng sớ xin chém đầu bảy kẽ nịnh thần rồi cáo quan về làng quê dạy học.

Trong ký ức của mỗi người Việt Nam, chắc hẳn có những điều không thể nào quên. Ở chị, điều đó bắt đầu từ năm lên bốn tuổi. Chị ở trong một trại gia binh ngoài miền trung, hồi đó phía sau nhà ai cũng có một hầm bao cát. Có những đêm, mẹ chị một tay bồng đứa nhỏ, tay khác kéo lê đứa lớn xuống hầm. Giấc ngủ bị ngắt quãng với những trái hoả châu sáng rực ở ngoài trời cùng tiếng đạn réo qua mái tôn. Nhà chị có một bàn thờ phật thật lớn, mỗi tối mấy chú trong đơn vị thiết giáp và gia đình họ đều đến để đọc kinh. Những người chị nhớ nhất là có chú Tiềm đánh mõ, chú Phôi đánh chuông, và bác Tiếp là người đứng ở giữa đọc kinh.

Chẳng biết chiến tranh lúc ấy khốc liệt như thế nào, chỉ trong vòng một tháng, có rất nhiều người trong đơn vị ấy không trở về. Chị nhớ mãi cái đêm chú Tiềm mất, một người khác phải thế chỗ của chú. Bác Tiếp là người khai kinh cầu siêu cho chú, một tuần sau bác Tiếp cũng mất trong một trận đánh sau đó.Trong trí nhớ của đứa bé lên bốn, chị nhớ đêm ấy có nhiều người khóc lắm, chị trốn dưới gầm bàn thờ và khóc thật nhiều cho đến khi những người lớn trong nhà tìm ra, ai cũng ngạc nhiên và không hiểu tại sao chị khóc nhiều như vậy. Chính chị cũng không hiểu tại sao mình cứ nhớ mãi cái đêm cầu kinh đó đến tận giờ.

2 comments:

Dung Kim Thi Tran said...

Chi Mai Huong men,
Em dang mong doc duoc bai viet cua Chi. Xin Chi tiep tuc viet them nhut ky.
Cam on Chi.
Than men,
Dung Kim Thi Tran

Anonymous said...

Nói sao cho hết cõi lòng,
Của người chinh phụ mong chồng nơi xa.
Chị ơi, ở chốn phong ba,
Tình anh vẫn ngát "Hương" hoa giữa đời.
Khuya nay gió lộng trên đồi,
Là lời anh dỗ vợ hiền trong đêm.
Chị ơi, hồn núi sông thiêng,
Sẽ mang tình chị vào miền tim anh.

Xuyến

Thương chị, AQuân, và 2 cháu. Em xin cầu nguyện cho anh chị và 2 cháu trong đêm Giáng Sinh này.